GenshinBuilds logo Honkai: Star Rail Honkai: Star Rail
Vùng Đất Vĩnh Hằng Amphoreus

Vùng Đất Vĩnh Hằng Amphoreus

2 Bộ mảnh

Khiến Tỷ Lệ Bạo Kích của người trang bị tăng 8%. Khi Linh Hồn Ký Ức của người trang bị trong trận, Tốc Độ của toàn bộ phe ta tăng 8%, hiệu ứng này không thể cộng dồn.

Các mảnh di tích

Tận Cùng Gió Tây Của Amphoreus
Tận Cùng Gió Tây Của Amphoreus
NECK
Trên đời này không có sự bình yên nào là vĩnh cửu, ngay cả bình minh do Kephale nâng đỡ rồi cũng sẽ lụi tàn. Sự vĩnh hằng chỉ tồn tại trong những ký ức ấm áp mà thôi. Trong một trang mỏng manh của Vùng Đất Vĩnh Hằng, tất cả ký ức ba mươi triệu kiếp luân hồi của Amphoreus đang nằm yên giấc, ngày hôm qua vô tận chồng chất thành ngày mai vô tận. Nó là thiên đường yên bình, tận cùng của làn gió tây, là ký ức còn đang nảy mầm. Không còn gió tuyết, giá rét, mưa rào, dưới chân trời màu hoa hồng, bãi cát bạc phủ đầy những cánh hoa. Những người đã từng trôi dạt theo làn sóng thủy triều của lịch sử giờ đây được an cư nơi chốn bình yên. Trong những tháng ngày nhàn rỗi kéo dài, con người bắt đầu sáng tạo những điệu múa chưa từng có, viết nên những vở kịch chưa ai biết đến. Trong làn hơi nước mờ ảo nơi bể tắm, mọi người trò chuyện về các vị anh hùng, về các vì sao, về chiến tranh và người tị nạn như thể đó là chuyện xa xưa, họ cũng cảm thán về những kiếp trước mơ hồ ấy, người đầu bếp hiện tại, lại là học giả của quá khứ, những kẻ từng là người dưng nay đã trở thành những người bạn đồng hành. Những người từng được gọi là Hậu Duệ Chrysos, hành trình mất mát của họ nay đã đến hồi kết. Đôi mắt của Thợ Dệt Vàng một lần nữa lưu giữ vẻ đẹp, đôi tay của Thánh Nữ không còn nhuốm sự lạnh lẽo của tử vong, tên trộm nhanh nhẹn giờ chỉ chạy vì niềm vui, thầy thuốc cũng không cần phải rơi lệ vì bệnh nhân nữa. Vương tử Kremnos cảm nhận được hơi ấm của gia đình, giống như cậu thiếu niên tóc trắng của Aedes Elysiae vẫn còn nhớ ngọn lửa chiến tranh đã thiêu rụi quê nhà, nhưng sau giấc mộng dài, cha mẹ lại đang vuốt ve đầu cậu và đo đạt chiều cao. Đôi khi, họ đi qua hành lang ngăn cách ngày và đêm, vũ trụ lấp lánh trước mắt cứ như có thể chạm tới được. Các trí giả của Điện Cây thường lui tới đây để quan sát, những đứa trẻ tóc đỏ thích tưởng tượng những vì sao băng là Đội Tàu đang thực hiện bước nhảy, vào những ngày lễ, ca sĩ của đại dương sẽ hát cho mọi người nghe về câu chuyện phiêu lưu của Khách Vô Danh, và vị nữ hoàng được gọi là "Hoàng Đế" kia, khi nhìn ngắm thế giới xa xôi, sẽ luôn nâng một ly rượu mật chúc phúc cho các anh hùng... Hạt giống tương lai chưa đâm chồi, trong khi những cánh hoa của quá khứ đã trải thành biển hoa ấm áp. Trong khoảnh khắc du hành giữa các vì sao, Khách Vô Danh có lẽ sẽ cảm nhận được những ánh mắt đang mong chờ kia. Trang "Vĩnh Hằng" này, đứng trên đôi cánh của "Khai Phá", cuối cùng cũng có khả năng lật sang chương tiếp theo. Còn về những điều mà những người bạn cũ chưa từng nói ra, thì Khách Vô Danh cũng đã hiểu rõ... "...Và bạn, hãy mang theo câu chuyện của chúng ta, bước về phía ngày mai."
Áng Thơ Vĩnh Hằng Của Amphoreus
Áng Thơ Vĩnh Hằng Của Amphoreus
OBJECT
Bài thơ mang tên "Amphoreus", lấy năm tháng làm trang sách, lấy hỗn mang làm khúc dạo đầu. Dòng máu vàng đã ghi dấu cuộc đấu tranh, những người anh hùng Săn Đuổi Lửa dấn bước tiên phong trong sự nghiệp sáng thế vĩ đại. Chương "Cánh Cổng", truyền đi thông điệp cứu thế, nghìn ngày mai dần dần ló rạng. Chương "Luật Pháp", đấu trí cùng thần linh, chỉ mong thế giới tự lập giữa các vì sao. Chương "Biển Cả", dẫu sóng vỡ tan tành, vẫn dùng nghìn năm kiên định chống lại Hư Vô. Chương "Lãng Mạn", dẫn lối Hành Trình Săn Đuổi Lửa, tơ vàng dệt nên tương lai cho mọi người. Chương "Phân Tranh", hành trình của máu và lửa, vết sẹo viết nên vinh quang cô độc. Chương "Mưu Kế", dối gian bao bọc chân tâm, giữ gìn ánh sáng giữa Đêm Vĩnh Hằng. Chương "Sinh Tử", ôm ấp những linh hồn lạc lối, để sinh tử tuần hoàn bất diệt. Chương "Lý Trí", sinh mệnh hóa thành ngọn đuốc, linh hồn chất vấn chân lý của thế giới. Chương "Bầu Trời", ánh sáng le lói chữa lành tâm hồn, dùng ý chí con người vá lại bình minh và hoàng hôn. Chương "Phụ Thế", ngọn lửa thịnh nộ thiêu rụi ngục tù, anh hùng mang đến ánh sáng bình minh. Chương "Mặt Đất", đúc kết huyết mạch Bất Diệt, che chở sinh linh lưu lạc trên mặt đất. Chương "Thời Gian", canh giữ vạn nẻo dĩ vãng, gửi lời tưởng niệm không bao giờ quên. ... Ba mươi triệu kiếp, cô gái cầm bút, dùng ký ức nuôi dưỡng một "trái tim" còn non nớt, mười ba sắc màu, cuối cùng hòa quyện thành sắc màu của "tình yêu". Khi sao băng vụt qua, người anh hùng từ bên ngoài bầu trời tiếp nhận cây bút, cùng đồng đội một lần nữa dấn bước vào hành trình Săn Đuổi Lửa, dùng phương thức của "Khai Phá" viết nên một kết thúc hoàn toàn khác biệt. Cuối câu chuyện, trong Tịnh Thổ vĩnh hằng, muôn hoa đua nở. Phía đầu màn đêm, ngàn sao lấp lánh, phía đầu ban ngày, người người cũng dụi mắt tỉnh giấc. Gió tây dìu dịu thổi qua, và họ trao nhau lời chào buổi sáng, quen thuộc như những gì đã diễn ra suốt ba mươi triệu kiếp luân hồi. Tại đây, câu chuyện được khép lại bằng dấu ".", nó như một mặt trời rực lửa không còn chói chang, như chiếc la bàn của "Khai Phá", và cũng như một ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Trong kiếp này, họ đã hòa máu vàng rực cháy vào thân thể. Liệu vận mệnh tương lai, có khắc ghi tên của họ không?" Giờ đây, câu hỏi trong bài thơ đã có lời đáp. Ký ức thức tỉnh trong ánh bình minh sẽ không bao giờ quên một cái tên - Amphoreus.

Ký tự được đề xuất